Road trip, South Africa, Tiếng Việt

Sự cố hy hữu ở Nam Phi

English

Trong lịch sử 10 năm “xê dịch” của mình, tôi đã có những trải nghiệm vô cùng độc đáo với muôn vàn sự cố trên đường đi, không có cái nào giống cái nào. Mỗi chuyến đi là một hành trình đầy ắp bất ngờ, đôi khi rất thú vị mà lắm lúc cũng đau tim. Câu chuyện ở Port Elizabeth, Nam Phi có lẽ là sự cố “đỉnh” nhất. Bởi …

Một điều không thể tin được và rất hy hữu, đã xảy ra với tôi !

Chuyến ngao du 3 tuần bằng xe tự lái tại Nam Phi đã đi được hơn một nửa hành trình. Theo kế hoạch ban đầu, chúng tôi sẽ tiếp tục lái xe từ Port Elizabeth đến Durban (khoảng 600 km) và ngủ đêm tại một số địa điểm nữa trên đường đi. Tuy nhiên, do bạn tôi có việc đột xuất cần phải có mặt tại Durban vào sáng hôm sau, chúng tôi bèn chuyển qua đi máy bay.

su-co-hy-huu-o-nam-phi-team.png
Đâu đó trên đường đi từ Cape Town đến Port Elizabeth, Nam Phi

Từ thị trấn Tsitsikamma đến sân bay Port Elizabeth là 2 tiếng lái xe và giờ bay thì đã gần kề. 6 người chúng tôi trên 2 chiếc xe đã chạy như điên với tốc độ 160-180 km/h. Đột nhiên, chúng tôi nhận ra rằng kim xăng trên xe đang tiến rất nhanh về mức số 0. Khi chỉ còn cách trạm xăng 5km, chiếc xe của tôi ngừng hợp tác và dừng lại giữa đường. Cũng may, chiếc xe còn lại vẫn còn nhiên liệu, nên đã chạy mua 4 lít xăng mang về đổ vào xe chúng tôi (đựng trong bình đựng sữa như hình bên dưới).

su-co-hy-huu-o-nam-phi-gas-filling2
Cảnh đổ xăng từ bình sữa trên đường, Port Elizabeth, Nam Phi

Lượng xăng đó vừa đủ để xe chúng tôi chạy đến trạm xăng và nạp thêm nhiên liệu. Lúc này, sự căng thẳng bao trùm cả nhóm khi vẫn còn cách sân bay 30km, và chỉ còn 45 phút nữa là đến giờ bay.

RỒI, SỰ CỐ HY HỮU BẮT ĐẦU …

Khi đến trạm xăng, tôi lao vội vào nhà vệ sinh, không đem theo bất kỳ thứ gì và cũng không kịp nói với bạn tôi. Cố gắng nhanh hết mức có thể, tôi chạy trở ra, thì cũng kịp nhìn thấy 2 chiếc xe đang lăn bánh rời khỏi trạm xăng. Vừa chạy vội theo, vừa la thất thanh, nhưng 2 chiếc xe vẫn lao đi không chút đoái hoài.

Tôi không có gì bên mình, không điện thoại, không tiền, không giấy tờ tùy thân. Tất cả đồ đạc của tôi đều ở trên xe. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản là họ sẽ quay lại ngay thôi vì trên xe chỉ có bốn người. Thế là tôi tiếp tục đi bộ theo hướng chiếc xe vừa chạy. Đi khoảng 15 phút, vừa đi vừa tự hỏi tại sao họ không quay lại, cho đến khi tôi gặp 1 ngã ba. Không biết họ rẽ lối nào, tôi dừng lại. Cách tốt nhất để họ tìm ra tôi là tôi phải ở đúng vị trí ban đầu. Thế là, tôi quyết định đi bộ trở lại trạm xăng và tìm sự giúp đỡ

su-co-hy-huu-o-nam-phi-street.png
Con đường xa lộ rộng lớn, vắng bóng xe ở Port Elizabeth, Nam Phi

Người chủ cây xăng, một thanh niên trẻ, rất ngạc nhiên vì câu chuyện của tôi. Anh ta cười lớn và hỏi “Chị bị các bạn chị bỏ rơi ah? Họ có thật sự là bạn của chị không? Đưa số điện thoại của họ cho tôi”. Ôi, trớ trêu thay, tôi không nhớ bất kì số điện thoại nào vì chúng tôi đều chuyển sang số địa phương khi đến Nam Phi. Tất cả các số đều rất dài, ngay cả số của chính mình tôi cũng không nhớ. Một câu hỏi lớn cứ văng vẳng trong đầu tôi “Tại sao họ không nhận ra sự vắng mặt của tôi trên 1 chiếc xe 4 chỗ”

Naldo, anh chủ tiếp tục hỏi tôi còn nhớ gì nữa không. Tôi kể vắn tắt về lịch trình của mình, rằng chúng tôi đang trên đường trả xe ở sân bay Port Elizabeth. Tra trong danh bạ điện thoại có 3 hãng cho thuê xe, anh gọi hết cho các công ty đó nhưng không tìm thấy tên bạn tôi (sau này tôi mới biết là cô ấy không phải là người trực tiếp đặt xe, mà là một người bạn khác của cô ấy).

Rồi anh ấy hỏi tôi bay hãng hàng không nào, tôi cũng không nhớ (vì bạn tôi mới mua vé máy bay đêm hôm trước), chỉ nhớ giờ bay là 1:15 trưa. Thế là anh ấy gọi cho sân bay và tìm ra hãng hàng không Kulala có chuyến bay lúc 1:15. Đồng hồ điểm 1:10 khi anh ấy gọi vào quầy làm thủ tục của hãng Kulula, rồi đột nhiên la toáng lên “Tôi tìm thấy bạn của chị rồi nè, họ đang ở đó”. Ôi trời ơi !!! Anh ấy đưa điện thoại cho tôi, và câu đầu tiên tôi hỏi là tại sao họ không nhận ra sự vắng mặt của tôi trên xe. Câu trả lời của họ làm tôi choáng váng. Họ tưởng tôi lên chiếc xe còn lại (vì chúng tôi có 2 xe).

THẬT KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC VÀ KHÔNG THỂ HIỂU NỔI !!!

Chúng tôi không có nhiều thời gian để giải thích sự tình vì bạn tôi phải lên máy bay. Họ nói tôi đợi ở đó để họ bàn bạc cách giải quyết. Gọi lại cho tôi sau 3 phút (đương nhiên là qua điện thoại của Naldo), bảo rằng họ sẽ mua một vé máy bay mới cho chuyến kế tiếp lúc 3:30, thuê 1 chiếc taxi từ sân bay chạy về đón tôi tại trạm xăng và chở đến sân bay. Đồng thời, vé máy bay, hộ chiếu, điện thoại của tôi cùng một ít tiền sẽ được gửi tại quầy vé của hãng hàng không British airline (thực ra Kulala là hàng không giá rẻ của British airline). Bạn tôi vẫn lên máy bay (đã bị trễ hơn 45 phút vì sự cố của chúng tôi) và sẽ đợi tôi tại sân bay Durban.

Nghe có vẻ ổn, ít nhất tôi cũng có cách thoát khỏi chổ này. 20 phút sau thì taxi đến, tôi vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của Naldo, vì nếu không có anh ấy, tôi không biết làm gì ở giữa nơi đồng không mông quạnh thế này, đặc biệt là khi không có gì trong tay.

Anh ấy đã cứu tôi !

Đến sân bay lúc 2:45, tôi đi thẳng vào quầy vé của British airline và lấy đồ đạc của mình. Có điện thoại trong tay, tôi gọi cho Naldo để thông báo là tôi đã đến sân bay an toàn và đang đợi chuyến bay của tôi. Tôi không thể diễn tả hết sự biết ơn vì những gì anh ấy đã làm cho tôi.

su-co-hy-huu-o-nam-phi-coke

Sau khi đã yên vị trên máy bay, tôi bật khóc. Thật ngạc nhiên khi tôi không hề hoảng sợ suốt mấy tiếng đồng hồ qua, nhưng lại khóc òa lên lúc này. Tôi thấy tủi thân, thấy giận bạn mình vì đã bỏ rơi tôi. Tại sao họ lại nghĩ tôi lên xe kia khi tất cả đồ đạc của tôi vẫn ở đó. Tôi cầm lon Coke mà không thể uống vì nước mắt không ngừng tuôn. Trong đầu hiện ra vô số kiểu ứng xử khi gặp bạn mình: sẽ không nói chuyện với họ, sẽ mắng nhiết họ thậm tệ, sẽ hủy phần còn lại của chuyến đi và bay về nhà ngay lập tức, v.v… Các tình huống cứ thế tuôn trào, liên tục… liên tục.

Ấy vậy mà khi nhìn thấy 3 đứa bạn đứng đợi ngay cổng sân bay, xà vào vòng tay ôm chặt của chúng nó kèm những lời xin lỗi nỉ non bên tai, mọi tình huống tôi nghĩ trước đó đều tan biến hết, chỉ còn lại một cảm giác ấm áp trong vòng tay bạn bè.

CÂU CHUYỆN TỪ PHÍA BÊN KIA …

Trên đường đi từ sân bay về nhà bạn tôi, câu chuyện từ phía bên kia dần dần được hé mở.

Lúc đó mọi người rất vội vã, sau khi đổ xăng xong, cô bạn đang lái xe lập tức tăng tốc. Cô bạn ngồi băng sau, kế bên tôi thì quá mệt mỏi vì cô ấy đã cố gắng làm thủ tục check in trên mạng cho cả nhóm suốt dọc đường. Cô ấy hoàn tất trước khi chúng tôi đến trạm xăng nên đã ngủ thiếp đi. Mãi một lúc sau, họ mới nhận ra tôi không còn trên xe. Thế là họ liền nghĩ tôi đã qua xe bên kia, vì trước đó tôi từng nói là xe này chạy nhanh quá.

Chiếc xe kia ở ngay trước mặt, cách họ không xa lắm. Cố gắng chạy gần lại để kiểm tra xem tôi có trên đó không, không hiểu sao họ lại thấy tôi trong đó. Cả 2 xe đang chạy với tốc độ rất nhanh, khoảng 170km/h, có lẽ vì thế mà tầm nhìn của họ bị hạn chế. Sau đó 2 xe lạc nhau, mỗi xe chạy một hướng. Lúc gặp lại tại sân bay, họ mới biết là đã thất lạc tôi. Điện thoại của Naldo reo lên vừa lúc họ đang cố gắng tìm số điện thoại của trạm xăng. Có vẻ, họ cũng đã trải nghiệm nhiều cung bậc cảm xúc không kém gì tôi.

Đêm đó, chúng tôi đã có những giây phút tĩnh lặng bên nhau, ngắm nhìn biển Durban về đêm và nhận ra không có gì thay đổi được tình bạn của chúng tôi. Trong những tình huống ngặt nghèo, hy hữu thế này, chúng tôi càng thêm hiểu nhau, gắn bó với nhau hơn nữa.

Thế nên bây giờ, tôi mới có chuyện để mà kể, để mà nhớ !!!

su-co-hy-huu-o-nam-phi-gathering.png
Giây phút lặng lẽ ngồi bên nhau ngắm biển đêm, Durban, Nam Phi

Kể từ sự cố năm đó, chỉ trừ khi ngủ, lúc nào tôi cũng mang theo tư trang cá nhân của mình (như tiền, điện thoại và hộ chiếu), một bước không rời. Đó thật sự là một bài học nhớ đời cho tôi và cho cả bạn của tôi.

Chuyến đi thực hiện vào tháng 5, 2013

5 bình luận về “Sự cố hy hữu ở Nam Phi”

  1. Đã đọc mấy bài trước nhg bài này mình cứ đọc đi đọc lại mãi rất ly kỳ và hấp dẫn, giống như chỉ có trong phim vậy. Thầm phục bạn cũng quá can đảm trong tình huống này, nhưng chắc cũng vì vậy mà chuyến đi thật AMAZING!

    Đã thích bởi 2 người

  2. Chính xác là trong mọi tình huống, tiền, giấy tờ cá nhân, tel và sạc điện thoại phải luôn ở bên mình. Và một bộ đồ sơ cua nếu điểm x phát hoặc điểm đến là sân bay

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này